Page 73 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 73

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            "Lợi" khi là hình-dung chỉ-định-từ nghĩa là có ích, ngụ một lời
            khuyên nên làm vì đó là việc tốt, việc có ích lợi. Nhưng khi là
            danh-từ  thì  nghĩa  lại khác  hẳn,  là  nướu  răng.  Suốt  ba  câu
            đầu, ý-tứ thật nghiêm-chỉnh. Sang đến câu thứ tư phải chờ
            đến bốn tiếng chót người ta mới sửng-sốt về ý-tứ nghịch lại.
            Tiếng  đồng-âm  ở  đây  phối-hợp  với  lối  bỡn  chữ  khiến  cho
            ngôn-ngữ đượm vẻ dí-dỏm và sâu-sắc cay-độc.


                •  Hoặc giả "Non" vừa là một danh-từ có nghĩa là núi
                    vừa là tĩnh-từ có nghĩa là còn trẻ:


                              “Trăng bao nhiêu tuổi trăng già,
                             Núi bao nhiêu tuổi mới là núi non?”


            Cũng  thế,  Nguyễn-Khuyến  mở  đầu  bài  "Lên  Núi  An-Lão"
            bằng hai câu đề sử-dụng tiếng đồng-âm phối-hợp với lối bỡn
            chữ như sau:


                        “Mặt nước mênh-mông nổi một hòn,
                          Tiếng già nhưng núi vẫn là non.”
                                  (Nguyễn Khuyến, Lên núi An-Lão)

            Núi An-Lão là một ngọn núi trọc lâu đời thuộc huyện Bình-
            Lục tỉnh Hà-Nam. Thấy núi trọc không cây cối thì quả là núi
            già, nhưng vì núi còn gọi là non, thì ai bảo là núi già; núi vẫn
            còn  trẻ. Mượn  cảnh để tự-trào,  sánh  mình  với núi  An-Lão,
            tác giả tự-hào tuổi đã cao, song "ai dám bảo ta già khi chí ta
            còn kiên-cường trẻ-trung?" Cho nên kết bài, cụ Tam-Nguyên
            đã hạ hai câu:

                           “Tiếng già, già chưa hơn ta nhỉ!
                           Chống gậy mà lên gối chửa chồn”

                                          72
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78