Page 71 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 71

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            sao, nghĩ làm sao, cảm thấy thế nào, tự-nhiên môi miệng và
            cung giọng mô-phỏng ngay để diển-tả trạng-thái của sự-vật,
            tình-huống mà phát ra âm, tạo ra từ, nói lên tiếng.

            Ngôn-ngữ  là  thể-hiện  tư-tưởng  và  tình-tự  dân-tộc.  Dân-tộc
            Việt  lại  vốn  đa-cảm  giàu  tình,  dễ  xúc-động,  và  dồi-dào
            tưởng-tượng, nhưng rất thực-tế, có óc sáng-tạo họ đã đem
            trực-giác bén nhạy phối-hợp với âm giọng của tiếng nói, họ
            dùng ngôn-ngữ để ghi ngay những nhận-xét và cảm-xúc của
            mình một cách tự-nhiên trung-thực. Những từ-ngữ ghi nhận
            các ấn-tượng ấy nhan-nhản đầy-dẫy trong văn-chương làm
            cho tiếng Việt mỗi ngày mỗi thêm phong-phú.

                          II- NHỮNG TIẾNG ĐA NGHĨA

            Sự phong-phú ấy còn được thấy qua những tiếng đồng-âm,
            những kiểu nói một lời hai nghĩa, những tiếng mà qua cách
            diễn-tả gợi ra nhiều ngụ-ý khác nhau hoặc là do ở giọng nói
            điệu văn, hoặc là do cách sắp-xếp vị-trí của từ trong câu và
            do sự phối-hợp tổng-thể các từ trong câu, nghĩa là tùy theo
            mạch văn mà ý-nghĩa biến-đổi.

             1- Những tiếng đồng âm


            Ta hãy đan-cử một vài ví-dụ:

                    1.1- Cũng một tiếng "qua", người bình-dân miền Nam
            đã cho thấy sự mộc-mạc chất-phác của họ. Ði về miền An-
            giang  nghe  mẩu  đối-thoại  vui  sau  đây  của  người  dân  quê
            mới  thấy  thật  là  ngộ-nghĩnh  dễ  thương,  ngôn-ngữ  của  họ
            giản-dị như chính tâm-hồn họ vốn chất-phác. Gặp ông bạn
            đến chơi đột-ngột, chủ-nhân mừng rối-rít:

                                          70
   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76