Page 92 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 92

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                  -  "Tôi  chưa  được  hân-hạnh  học  tập  nên  chưa  thông
                  suốt những điều chị vừa nêu ra. Tuy nhiên trong hoàn-
                  cảnh  này,  mọi  người  dân  có  bổn-phận  xây-dựng  một
                  xã-hội,  xã-hội  chủ-nghĩa  giàu  mạnh,  thiết-tưởng  mọi
                  người chúng ta đều phải cố-gắng lao-động như nhau".

            Bực-bội, chị Hai Ðế muốn bỏ đi cho khuất mắt, nhưng không
            hiểu sao chị ta cũng rán "bồi" thêm câu:

                    - Rán lao-động thì ai lại không. Nhưng hoàn-cảnh của
                    gia-đình tôi, lao-động muốn hụt hơi mà mấy đứa nhỏ
                    còn húp cháo nữa đó chị ... May nhờ tổ dân-phố ưu-
                    ái cho mua chút đỉnh gạo và bo-bo, nếu không chắc
                    mấy đứa nhỏ đã xanh xương ráo trọi rồi!

            Ðúng là giọng nói khiêu-khích của người gặp dịp, "mượn cơ-
            hội để chửi xéo" cho hả hờn đã giận. Rõ là giọng nhẫn-nhịn
            thách-thức của kẻ thâm độc tuy thủ-thế song vẫn hờm địch
            trong thế sẵn-sàng tấn-công. Câu nói, xét theo văn-từ, vốn
            có  vẻ  khách-quan  mà  kỳ-thực  đọc  lên  ta  đã  cảm-nghiệm
            ngay  cái  không-khí  hận-thù  với  nỗi  "bực-dọc"  và  giận  tức
            "ấm  a  ấm  ách"  của  người  trong  cuộc.  Những  câu  nói  này
            được "cất cao giọng, kéo dài ra", hay dằn mạnh dẽo-dọt, thì
            giọng xỏ ngọt hay đe-loi càng khiến cho cuộc đối-đáp, kẻ dài
            môi người "cộc-lốc", càng trở nên gây-cấn hơn nhiều.


            Nếu trước đó, ta thấy chị Hai khi gặp bà Tư tổ-trưởng này,
            đã "cười nửa miệng" khen bà, ta lại càng thấy tiếng Việt thật
            phong-phú đến dường nào!


                    Chị Hai cười nửa miệng:


                                          91
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97