Page 146 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 146
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
miền Bắc cũng khó có thể làm nổi công việc giải-thích này
cho thỏa-đáng. Hoặc rằng: “ngon đáo để”, dù cho giải thích
là ngon hết chỗ nói, hay như người miền Nam bảo là ngon
hết xảy thì cái âm giọng của “đáo để” vẫn có nét đẹp riêng
hình dung được điệu bộ vẻ mặt cái miệng của người khen.
Bởi vì đó là những đặc-ngữ, những biểu-từ khả-xúc đặc-thù.
Nói rằng: cô ấy trông thương đáo-để, xinh đáo-để! thì không
thể nói theo người miền Nam là: cô ấy trông thiệt dễ
thương! đẹp quá chời! quá xá cỡ! Cũng như khi nói: sướng
mê-tơi, dù cho tạm diễn-giải là: sướng đã đời, hay đã đời
Vân-Tiên thì cũng không thể đem câu "thích đã đời" mà thay
cho thành ngữ "thích chí, khoái mê-tơi" như trẻ em miền Bắc
vẫn thường hát:
“…Anh chàng voi ta thích chí mê-tơi,
Liền mời anh khác đằng xa vào chơi.”
Trên đây chỉ là đan-cử vài ví-dụ. Có lẽ điều đáng ghi-nhận
thêm là riêng ngôn-ngữ đặc-biệt của miền Nam thì thực
phong-phú dễ-dãi vô-cùng, phong-phú như ruộng đồng phì-
nhiêu bát-ngát, dễ-dãi như tâm-hồn chất-phác tự-do:
“Ruộng đồng mặc sức chim bay,
Biển hồ lai-láng mặc bầy cá đua.”
Ngôn-ngữ mộc-mạc giản-dị ấy đã thấy tản-mát trong các
tác-phẩm của những nhà văn miền Nam như Hồ-Biểu-
Chánh, Bình-Nguyên-Lộc trước đây, nay lại đưa tên tuổi
những Xuân-Vũ, Hải-Bằng, Nguyễn-Văn-Ba v.v... thành nổi
tiếng là những nhà văn của đồng quê, "miệt vườn" Nam-Bộ.
Không phải đã sinh ra và lớn lên trong ruộng rẫy như họ, thì
khó mà có thể nói lên được trọn vẹn những tình-tự dạt-dào
145