Page 153 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 153

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Sự biến-thiên nói trên còn phần nào thiên về mặt cấu-tạo,
            chứ như những trường-hợp sau đây thì quả chứng tỏ khả-
            năng sáng-tạo của tiếng Việt, đó là khả-năng phát-triển của
            ngôn-ngữ.


                    *  Cũng là tiếng "xưa" nhưng nếu nói là xưa lắm, rất
            xưa,  ta  chỉ  cần  thêm  dấu  hỏi.  Người  viết,  nếu  không  lầm,
            còn nhớ Nguyễn-Văn-Vĩnh đã mở đầu truyện "Cô Bé Quàng
            Khăn Đỏ”:

                    “Ngày xửa, ngày xưa, có một cô bé quàng khăn đỏ.
                    Bà nó cho nó một cái khăn quàng đỏ. Trông thật là
                    xinh, xinh xỉnh là xinh". Câu chuyện xảy ra ở thời xa-
                    xôi lắm lắm (ngày xửa ngày xưa) và cô bé đẹp ơi là
                    đẹp, xinh ơi là xinh, xinh không biết thế nào mà tả
                    cho hết cái đẹp xinh của cô (xinh xỉnh là xinh).

                    * Cũng là "bé", nếu bé lắm và mức độ bé mỗi lúc mỗi
            tăng thì người ta nói: bé tí, bé tí ti, tí tị, tí tỉ tì ti. Như câu đố
            dân-gian nói về con rươi, một đặc-sản của miền duyên-hải
            vùng Châu-thổ Bắc- Việt:
                                  “Con gì bé tỉ tì ti?
                         Mình đi dưới đất, bóng đi trên trời?
                             Một năm mấy bận đi chơi,
                       Đi thời lở đất, long trời mới yên.” (a*)

            ---------------------------------------------------------------------------------

            (a*)  Chú-thích: Rươi  là  một  loài  thuỷ-sinh-vật,  mắt  nhìn
            giống như một loài sâu nhỏ -trông như con giòi- thân rươi
            màu trắng xanh, gồm nhiều đốt vòng. Theo dạng biến hình,
            rươi trồi lên mặt nước mặn, sinh-sản dày đặc từng mảng lớn


                                          152
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158