Page 155 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 155

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            quá rõ, ai cũng biết thừa, chẳng thể giấu ai. Nhưng để chỉ
            cho rõ hơn nữa, họ nói: "biết tỏng tòng tong từ hồi nảo hồi
            nào kia rồi!"
                    *  Ta hãy nghe người dân quê dè-bĩu  mỉa- mai:
                 “Giàu-giảu-giàu-giau, kém mười trâu đầy một chục,
                 Lợn đẻ nhung-nhúc, kém mười đồng đầy một trăm."

            Ðây là giọng cong-cớn chê-bai, thay vì nói: giàu ư? giàu cái
            gì mà giàu! giàu chưa có đến mười trâu thì đã lấy chi làm
            giàu! người con gái vênh mặt bĩu môi chế riễu: "giàu giảu
            giàu giau".

                    * Tả cái xe lắc của Cao-Bằng, một tỉnh miền thượng-
            du  Bắc-Việt,  người  dân  quê  đã  có  câu  hát  “bỡn  chữ”  như
            sau:

                          “Cao-Bằng, Cao-Bẳng, Cao-Băng,
                       Cao lên tỉnh Lạng, cao bằng ngọn tre.”

            Phải, Cao-Bằng xa-xôi lắm lắm, xa xôi đến nỗi đếm từ lúc ra
            đi đến khi trở về, thời-gian đã mỏi-mòn đằng-đẵng:

                              “Anh đi lúa chửa chia bè,
                          Anh về lúa đã đỏ hoe cánh đồng.
                             Anh đi em chửa có chồng,
                        Anh về, con díu, con bồng, con mang.
                             Con thì chẻ nứa, đan sàng,
                      Con thì cắp nách, con mang cạnh sườn.”

            Những câu ca-dao dưới chỉ là giải-thích cho rõ thêm ra, chứ
            nội nguyên hai câu đầu, nhất là riêng câu thứ nhất thay đổi


                                          154
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160