Page 156 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 156

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            dấu của hai tiếng Cao-Bằng không thôi cũng đủ để tả cái ý
            xa-xôi ngàn dặm rồi.

            *  Ðể tả cái sâu thẳm của hang động, các nhà thơ xưa quen
            dùng  cụm  từ  "hỏm-hòm-hom"  với  sự  thay đổi dấu  trên  có
            mỗi một từ "hom".

                    -   Phạm-tuấn-Tài  mở  đầu  bài  thơ  vịnh  chùa  Ðộng
            Tam-Thanh (xem chú-thích b*):

                           “Chót-vót trên không, núi mấy chòm,
                           Có chùa trong ấy hỏm-hòm-hom.”

                    -  Hồ-Xuân-Hương vào bài vịnh hang Cắc-Cớ:

                           “Trời đất sinh ra đá một chòm,
                           Nứt làm hai mảnh hỏm-hòm-hom.


            và tả cảnh Ðộng Hương-Tích như sau:

                           " Bày đặt kìa ai khéo khéo phòm,
                           Nứt ra một lỗ hỏm-hòm-hom,
                           Người quen cõi Phật chen chân xọc,
                           Kẻ lạ bầu Tiên mỏi mắt nhòm.”

            Người ta thường nói sâu hỏm là sâu lắm, thêm "hỏm-hòm-
            hom" thì hoá ra sâu thẳm, sâu hun-hút tối mò. Gạt ra ngoài
            tính trào-lộng của bài thơ, những tiếng này tả chân gợi hình
            đúng  cảnh  động  Hương-Tích.  Khách  vãng  chùa  chống  gậy
            lọc-cọc từ chùa ngoài, leo cả hàng trăm bậc đá, xọc gậy mà
            bước  chân  lên  đủ  chồn  chân  mỏi  gối,  vào  được  tới  Ðộng
            trong, thấy động mở ra sâu thăm-thẳm, hương khói mịt-mù
                                          155
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161