Page 41 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 41
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Cũng như trong tiếng Việt, g đứng trước a, e, u và các
nguyên-âm đặc-biệt ă, â, ô, ư, ơ, việc ghép từ vẫn giữ
nguyên g (gà gồ, gân guốc...), trái lại nếu ghép với e, ê, i thì
thêm h thành gh (ghe, ghé, ghê, ghi) . Do đó phân-biệt ga
khác với ghi, có thể ta cho rằng như vậy phiền-phức quá.
Chúng tôi cũng sẽ trở lại trong chương VI ở dưới nói về âm
và thanh trong tiếng Việt. Dẫu sao thì dĩ-nhiên không thể có
cái gì tuyệt-đối, song sự giản-dị tương-đối được chấp-nhận
khi không quá nhiêu-khê chi-tiết, khi đó chỉ là một ngoại-lệ
của một nguyên-lý nhất-định không thể có mẹo trừ của
ngoại-lệ hay quá nhiều mẹo trừ của một nguyên-lý, như thế
chẳng qua là những quy-nạp được công-thức-hóa từ các
trường-hợp lẻ-tẻ, hay nói đúng hơn, vì tập-quán đã quen
dùng khác nhau như vậy, sau này quy-nạp-hóa và nguyên-
tắc-hóa các chi-tiết ấy lại thành ra luật-lệ trở nên quá chi-tiết
rườm-rà, và do đó, mới đúng là phiền-phức nhiêu-khê.
Có người cho rằng cách phát-âm của tiếng Việt khó khăn
quá! Ví dụ: "Nguyễn Tuyển chuyên-quyền huênh-hoang" quả
là người ngoại quốc khó đọc thực. Mỗi dân-tộc có cách phát-
âm riêng. Âm phát được do sự vận-dụng môi, miệng lưỡi và
răng. Tùy theo thói quen vận-dụng nhiều ít, hay cách-thức
vận-dụng mà âm phát ra thành lời. Người ấn-Ðộ ít uốn lưỡi
nên âm phát ra ta nghe hầu như chỉ thấy các phụ-âm t và r.
Ðây là tập-quán, dĩ-nhiên là thích-nghi với một tập-quán
khác không phải dễ-dàng. Tiếng Việt không có lối phát-âm
"th" như "the" trong tiếng Anh, nhưng với cách đọc đúng
vần "tre" của ta, ta cũng dễ-dàng đọc được vần "church" của
Anh-ngữ, hoặc nếu đọc đúng được phụ-âm x và s trong câu
"mùa xuân đẹp sao!" ta cũng chẳng thấy khó-khăn khi đọc
từ "sunshine" của Anh-văn. Chúng ta không có âm "u" trong
40