Page 19 - Kinh vua cua Dinh_Trial book
P. 19
RINPOCHE: Trạng thái tập trung của tâm như một
chướng ngại cho sự toàn giác của trí huệ, là thiền định trụ vào
ý niệm “Tôi đang thiền định! Đó là đối tượng thiền định của
tôi!” Có cái gì được giữ trong tâm và một cái tôi đang giữ nó
trong tâm; thế nên, đó là một trạng thái thiền định được xây
dựng bởi những ý niệm. So sánh với trạng thái tâm của một
người bình thường thì thiền định này là rất tốt, nhưng nó lại
che ám trong nghĩa ngăn chặn chứng ngộ bản tánh tối hậu của
những sự vật.
Mục tiêu căn bản trong Kinh Vua của Định và giáo huấn
chỉ thẳng của Đại Ấn (Mahamudra) là chỉ thẳng thể trạng
thật để chúng ta có thể nhận biết nó. Những giáo huấn này
không hề thuộc loại thiền định do tâm tạo ra. Loại thiền định
theo khái niệm này là một kinh nghiệm rất hữu hình, có vẻ
“sâu xa” trong nghĩa chúng ta nghĩ cái chúng ta đang giữ trong
tâm là tánh Không của mọi sự. Chẳng hạn, khi nhìn cái bàn
này, chúng ta nghĩ “Cái bàn này thực sự là gì? Nó không có tự
tánh nào. Đó là tánh Không và tôi có thể hiểu nó. Đây là cách
nó thực sự là! Nó là tánh Không!” Bấy giờ chúng ta giữ khái
niệm này trong tâm. Loại tập trung này, khi so sánh với trạng
thái tâm của người bình thường thì rất sâu và quan trọng.
Nhưng đối với trạng thái định của Kinh Vua của Định, cũng
như với những giáo huấn chỉ thẳng của Đại Ấn, tập trung theo
khái niệm như vậy là một chướng ngại. Trong Đại Ấn và cả
Kinh Vua của Định, cái được tu hành như là định của cái thấy
không phải là một tạo dựng khái niệm mà chúng ta đã pha chế
và giữ trong tâm. Đó là việc nhìn vào bản tánh của tâm và thấy
nó như nó là, rồi chỉ để cho nó hiện hữu tự nhiên. Chúng ta
ở yên tự nhiên trong đó thay vì tạo dựng một số trạng thái giả
tạo bằng suy nghĩ và giữ nó trong tâm. Nhìn theo cách này,
Phần 1: Kinh Vua của Định 45