Page 319 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 319
Sáng hôm sau, những thứ này đã biến mất. Thế nhưng Jasper vẫn nằm lẻ
loi một mình trong lều và không có ai thăm viếng suốt đêm dài. Nó không
chợp mắt được tí nào. Không sao, nó bảo với Bumps, chắc là bạn bè nó
mắc cỡ và e dè. Nó chắc chắn rằng chúng sẽ vui lòng gặp nó, mong muốn
chuyện trò với nó và chào mừng nó trở lại.
Hết buổi sáng này sang buổi sáng khác, những đống đồ ngày càng ít dần
đi; tất cả các thứ thức ăn đã biến mất; những thứ đồ chơi và đồ trang sức
vặt vãnh nằm rải rác bên ngoài những cái hộp; chỉ có tiền, những đồng tiền
vàng và tiền bạc, là còn nguyên. Và những con khỉ đã ngửi chúng, chạm
tay vào chúng, vẫn không thèm lấy chúng. Cuối cùng, Jasper nghĩ rằng đó
hẳn là vì bộ quần áo hoàng gia của nó, vì đôi dép bằng da linh dương, vì cái
mũ và những màu sắc của nó đã khiến bạn bè nó không nhận ra nó là ai. Nó
mỉm cười nói điều này với Bumps, nhưng có vẻ như nó không hoàn toàn
tin vào điều đó.
Tối hôm đó, khi họ tạm biệt nhau, bầu không khí châu Phi rất nặng nề, oi
bức và bầu trời hạ thấp. Những tia chớp im lặng thỉnh thoảng lại lóe lên
trên những cánh rừng xa, và họ có thể nghe thấy tiếng trống bập bùng của
bộ lạc Malngo-Nlangoes nổi lên từ những sân khiêu vũ của họ. Jasper đã
cởi bỏ tất cả những thứ đồ trang sức của nó, và đứng bên cạnh chiếc lều
trong bộ lông của chính nó – một con khỉ nhỏ bé, như nó trước kia. Bumps
bắt tay nó.
“Buổi tốt tốt lành, anh bạn cũ,” anh nói, “và chúc may mắn.”
Sáng hôm sau, khi anh quay lại đó sau cơn bão, cái mũ, cái váy, đôi dép
và cây vương trượng mạ vàng đã biến mất. Căn lều bị thổi tung. Và Jasper
cũng đã biến mất. Bumps gọi, gọi mãi. Không có giọng nói nào đáp lại anh.
Cánh rừng nằm đó, âm u và im lặng. Với lòng tốt của vị thuyền trưởng,
người mà anh đã cử một người da đen tới báo tin, anh ở đó ba ngày để chờ,
chờ mãi. Nhưng vô ích. Và vào ngày thứ tư, con tàu Sư tử già căng buồm
trở ra khơi.
https://thuviensach.vn