Page 53 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 53

hương trổ hoa, và những con chim mòng biển họp mặt nhau ở đó, khẽ kêu
                 quàng quạc với nhau trong lúc đang rỉa cánh dưới ánh hoàng hôn.


                    Bé Griselda thường nghe những câu chuyện này. Nhưng, vì đã sống dưới
                 những bức tường của tòa lâu đài và đã chơi đùa một mình trong sự suy tàn

                 của nó từ khi bắt đầu biết ghi nhớ mọi sự, cô bé lắng nghe chúng với niềm

                 thích thú. Có gì đáng sợ ở đó đâu nhỉ? Nó mong được nhìn thấy những vũ
                 công và luôn quan sát. Khi vầng trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời, nó thường

                 lẻn đi khỏi ngôi nhà của bà và nhảy múa một mình trong ánh trăng huy

                 hoàng bên trên lớp cát cứng, ướt đẫm nước biển của bãi cát; hoặc ngồi mơ
                 màng  ở  một  ngọn  đồi  xanh  nào  đó  gần  vách  núi.  Nó  thường  lắng  nghe

                 những âm thanh của biển giữa những tảng đá và trong các hang núi; và
                 không thể tin rằng những gì nó nghe thấy chỉ là tiếng nhạc ru của nước.


                    Thường thường, khi ngồi vá áo, gọt khoai, gỡ vỏ sò hay cọ rửa một cái
                 nồi đồng cũ trên bậc thềm ấm áp ánh nắng vào buổi sáng hoặc chiều, cô bé

                 cảm thấy, trong khoảnh khắc, dường như không phải chỉ có một mình nó ở

                 đó. Khi ấy nó thường hơi cúi đầu xuống thấp, hướng vào cây kim hay cái
                 chậu, vờ như không nhận thấy có gì khác lạ. Như bạn có thể nghe thấy

                 những tiếng hót mơ hồ của một con chim không thể nhìn thấy trong bóng
                 tối hay có thể ngửi thấy một bông hoa lẩn khuất, mọi việc đối với Griselda

                 cũng thế. Cô bé có những người bạn không thể nghe thấy, chạm vào hay

                 nhìn thấy được.

                    Thỉnh thoảng, khi liếc đôi mắt đang nhìn xuống sang bên phải hay bên

                 trái, nó thật sự thoáng trông thấy một hình dáng, có lẽ không hoàn toàn có
                 thật, nhưng vẫn thật hơn là không có gì cả - dù có thể hình dáng đó nằm ẩn

                 nấp sau những bụi rậm hay đang nhìn xuống phía nó từ một hốc sâu phủ

                 đầy dây trường xuân nào đó bên trên những bức tường dầy.

                    Những điều như thế không làm Griselda hoảng hốt – không khác gì tiếng

                 gió thổi luồn qua lỗ khóa hay tiếng kêu của những con ngỗng trời đánh
                 nhau lúc đêm về. Chúng là một phần đời của cô bé, cũng giống như những

                 chú chim, bọ, bướm đêm, bướm ngày là một phần của sự sống trên trái đất.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58