Page 57 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 57

ông ta chưa bao giờ có một vẻ mặt nào khác. Trông ông ta già như những
                 phiến đá xung quanh; thế nhưng lại chẳng già hơn những cây hoa mõm chó

                 mọc lên trong những kẻ đá đó chút nào. Nhìn vào mắt ông ta giống như

                 nhìn qua một cái lỗ khoá bị han rỉ vào một căn phòng trống. Nó chờ đợi
                 ông ta sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào hoặc sẽ biến thành một vật kỳ lạ khác

                 - một khóm cúc tím đang đơm hoa hoặc một đống đá chẳng hạn!

                    Thật sự, từ rất lâu trước buổi sáng hôm đó, Griselda thường thoáng nhìn

                 thấy một cái gì đó giống như bóng dáng của những sinh vật trong đồng cỏ

                 bên bờ biển. Khi nó nhìn lại, vật đó đã biến đi; hoặc, khi nó tới gần hơn, thì
                 đó chỉ là một bụi kim tước hoa, một tảng đá nhô lên mặt cỏ, hay một nhúm

                 lông  cừu  dính  vào  một  bụi  gai.  Luôn  là  như  thế.  Lúc  này,  trong  khi  nó
                 không hề sợ thần lùn, nó vẫn thấy khó chịu và bối rối khi đứng cạnh ông ta.


                    Nhưng nó vẫn mỉm cười với ông ta, và đáp rằng dù nó không thể hứa trả
                 cho ông ta một xu cho tới khi nó kiếm được một xu để trả, nó sẽ gắng hết

                 sức để kiếm vài xu. Bây giờ thì chẳng còn gì. Và nó đã quyết định sẽ đi

                 ngay tới một trang trại nằm ven vách đá, nơi mà nó chắc là sẽ tìm được việc
                 làm. Nếu thần lùn bằng lòng chờ chỉ một ngày thôi, nó bảo, nó sẽ yêu cầu

                 người chủ trại trả tiền công cho nó trước lúc nó trở về. “Khi đó cháu có thể
                 trả cho ông một xu,” nó nói.


                    Ông già mặc áo da chuột chũi vẫn nheo mắt nhìn nó. “Được,” ông ta nói,
                 “hãy đi đi. Và quay về trước lúc mặt trời lặn.”


                    Nhưng trước hết Griselda nấu cho bà nó một chén cháo yến mạch, với tất
                 cả những món còn sót lại trong nhà. Nó bưng chén cháo lên cho bà, cùng

                 với một nhánh hoa táo cắm trong chiếc lọ sứ để giúp bà nó ăn ngon miệng

                 hơn. Vì đã hứa với thần lùn, và chắc là ông ta không làm gì có hại, nó
                 không nói gì về ông ta với bà nó cả. Nó dọn dẹp phòng, trải lại ra giường,

                 mang cho bà ít nước để rửa, xếp lại gối của bà và choàng một tấm khăn

                 quanh  vai  bà,  giúp  cho  bà  thật  thoải  mái  trong  khả  năng  của  nó,  rồi  nó
                 chuẩn bị lên đường, tự hứa sẽ về nhà càng sớm càng tốt.


                    “Bà ơi,” nó nói, “dù có chuyện gì, cũng đừng rời khỏi giường, bà nhé.”






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62