Page 55 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 55

và sữa trong cái lọ sành nhỏ đã hóa chua. Trái tim nó rụng rời. Nó ngồi
                 xuống bậc cửa và bật khóc.


                    Lúc đó là vào đầu tháng Năm, biển cả xanh thẳm chập chùng giữa những
                 tảng đá trên bờ biển và cuộn sóng lên như tuyết. Mặt trời sáng rực rỡ ở

                 hướng đông, và quanh nó, cây cối đang trổ những cành lá mới xum xuê,

                 chim chóc hót líu lo, không khí mát mẻ và thơm ngát hương hoa sau trận
                 mưa rào.


                    Trong thoáng chốc, Griselda nín khóc, và chỉ còn vài giọt nước mắt đọng
                 lại trên khóe mắt nó. Nó đưa hai bàn tay chống vào cằm, nhìn ra thảm cỏ

                 xanh mơn mởn. Đôi mắt nó hững hờ dừng lại ở ba cánh bướm đang rượt

                 đuổi nhau trong bầu không gian thơm dịu. Chúng bay lên lượn xuống, rồi
                 đột nhiên bay vọt lên bầu trời xanh thẳm ở phía trên bức tường cao đổ nát

                 và biến mất khỏi tầm nhìn.

                    Griselda thở dài. Dường như cả lũ bướm này cũng đang chế nhạo nó. Và

                 với cái thở dài đó, trong người nó chẳng còn chút không khí nào. Thế là nó
                 phải hít một hơi thật sâu để lấy lại hơi thở. Sau đó, nó không thở dài nữa vì

                 chợt nhận ra nó lại đang bị ai đó quan sát. Và lần này thì nó biết đó là ai.

                 Đứng cách nó chưa đầy chục bước chân, trên đỉnh của một dãy bậc thang
                 đá xiêu vẹo uốn thành hình xoắn ốc dẫn đến một trong những cái tháp canh

                 của tòa lâu đài, là một ông già nhỏ bé, nhăn nheo, lưng gù.

                    Ông ta chỉ cao bằng một đứa trẻ lên năm; có một cặp tai nhọn, đôi vai

                 hẹp,  và  một  cái  bướu  trên  lưng,  mặc  một  cái  áo  may  từ  nhiều  mảnh  da
                 chuột chũi. Ông ta đứng đó - bất động y như những tảng đá – đôi mắt sáng

                 không màu sắc bên dưới cái mũ bằng da chuột chũi đang dán lên người nó,

                 như thể nó là một vật thể kỳ lạ gì đó, chẳng khác nào cảm giác của nó đối
                 với ông ta.


                    Nó nhắm mắt lại một lúc, cho rằng ông ta sẽ biến ra khỏi trí tưởng tượng
                 của nó; rồi lại mở mắt ra. Nhưng vị thần lùn đó, với một cây gậy cù móc

                 trên tay, đã nhanh nhẹn đi lướt qua thảm cỏ tới gần nó. Thế rồi ông ta dừng

                 lại, cách nó vài bước. Đôi mắt vẫn nhìn chòng chọc vào nó, bằng một giọng






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60