Page 56 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 56

nói chói tai, ồ ề, khàn khàn, ông ta hỏi nó vì sao mà khóc. Và khi nhìn ông
                 ta, Griselda ngạc nhiên tự hỏi mình sao trên đời lại có một sinh vật trông

                 già nua đến thế.

                    Những cây táo gai khẳng khiu, bị gió làm cho vặn vẹo và những cây sồi

                 già cỗi - mọc đây đó trong đồng cỏ bên trên bờ biển - đã đứng đó suốt mấy

                 trăm năm giữa những lùm kim tước hoa và hải oải hương, nhưng trông ông
                 ta còn già hơn cả chúng. Nó bảo rằng nó không khóc vì cái gì cả, chỉ trừ

                 một điều là lũ chuột đã ăn trộm cháo yến mạch của nó và sữa đã bị chua, và

                 nó chẳng còn biết xoay xở ra sao nữa. Ông ta hỏi nó đã phải làm những gì
                 và nó bảo cho ông ta biết.


                    Nghe thấy thế, ông ta nheo mắt suy nghĩ và liếc về hướng cái tháp canh
                 mà từ đó ông ta đã xuất hiện. Rồi như đã quyết định, ông ta bước tới gần

                 hơn và hỏi Griselda nó sẽ trả công thế nào nếu ông ta làm việc cho nó trong
                 chín ngày. “Trong ba ngày, rồi ba ngày nữa, rồi ba ngày nữa,” ông ta bảo,

                 “và chỉ thế thôi. Bao nhiêu?”

                    Griselda không biết làm gì hơn ngoài việc phá ra cười. Nó bảo vị thần

                 lùn rằng chẳng những nó không thể trả công cho bất cứ ai để làm việc cho

                 nó, mà trong nhà cũng chả có gì đáng giá, ngay cả thức ăn cũng chẳng đủ
                 làm một bữa điểm tâm cho ông ta. “Trừ phi,” nó nói, “ông bằng lòng ăn

                 khoai nguội. Còn sót một hai củ gì đó từ bữa tối qua.”

                    “Chà, không, không,” thần lùn nói. “Ta không làm việc mà không có tiền

                 công, và ta có thể tự nấu ăn được. Nhưng nghe này: nếu cô hứa trả cho ta
                 mỗi ngày một xu trong chín ngày, ta sẽ tới đây làm công cho cô từ sáng tới

                 tối. Khi đó, bản thân cô có thể tới các trang trại và cánh đồng. Nhưng phải

                 đúng một xu một ngày, không thêm bớt gì hết; cô phải trả tiền công vào
                 mỗi buổi chiều tà trước khi ta quay về chỗ ở của ta; và bà cụ trên gác không

                 được trông thấy ta, và không biết rằng ta tới.”

                    Griselda ngồi nhìn ông ta, dịu dàng và thoải mái như thường lệ, nhưng

                 trong đời, nó chưa bao giờ nhìn thấy một người nào như vậy trước đó. Mặt

                 ông ta nhăn nheo dúm dó như một quả táo mùa đông; thế nhưng dường như






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61