Page 280 - Phẩm Tam Quốc
P. 280

Bởi vậy chỉ còn một khả năng, đằng sau việc đó là một âm mưu tày trời.

               Âm mưu đó nhằm vào Tào Tháo, hoàng hậu bị cuốn vào trong, hoặc phải
               mượn cái đầu của hoàng hậu mới xong. Chính vì âm mưu quá lớn, thậm chí
               bản thân hoàng đế cũng dính vào, nên hoàng đế mới nhẫn nhịn ngồi nhìn Tào
               Tháo hoành hành bạo ngược. Cũng chính vì âm mưu quá lớn, không ai dám
               nói thẳng ra, đành phải ấp úng tìm cớ khác hòng lấp liếm. Tôi còn nghĩ rằng
               hoàng hậu không hề viết thư, chính Tào Tháo đã làm giả bức thư đó để hãm
               hại hoàng hậu. Kiến An năm thứ XIV, Phục Hoàn đã qua đời, tiếc là không

               còn ai để đối chứng. Bản thân hoàng đế nhu nhược, không dám nói ra sự thật,
               giương  mắt  ngồi  nhìn  Phục  hoàng  hậu  biến  thành  oan  hồn.  Thương  thay
               người con gai yếu đuối, thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị, làm
               con dê chịu tội thay cho những người đàn ông xâu xa.

                  Đương nhiên, trên lập trường của Tào Tháo thì gọi đó là “âm mưu”. Với
               lập trường khác, phải nói đây là sự “phản kháng”. Cũng có thể nói, bối cảnh
               của sự việc rất có thể là sự phản kháng vô bổ của Hiến hoàng đế. Chính vì thế
               Tào Tháo phải dùng thủ đoạn bạo ngược nhằm hạ uy thế của hoàng đế, giống
               như năm nào phải phụng mệnh giết chú của Kiên Thạc. Kết quả việc giết
               “gà” là để từ đó “khỉ” không dám nói năng bừa bãi, cuối cùng đành phải

               ngoan  ngoãn  nhường  hoàng  vị,  đổi  lấy  thụy  là  chữ  “Hiến”.  Nhân  tiện  nói
               thêm, “Hiến” có nghĩa là ngoan ngoãn thức thời.

                  Có điều, cách nói trong Hiến đế Xuân Thu tuy là hoang đường, nhưng nói
               Tuân Úc không muốn mưu sát hoàng hậu là phù hợp với con người ông ta.
               Tuân Úc luôn chính phái, thẳng thắn, người người đều hài lòng. Lời chú dẫn
               Tuân  Úc  biệt  truyện  của  Bùi  Tùng  Chi  trong  Tam  quốc  chí  nói:  Tuân  Úc
               “đức hạnh đầy đủ, chăm lo chính đạo, nổi tiếng thiên hạ”, là anh tài tuấn kiệt
               của đất nước “không chú ý tới vẻ ngoài”, Tư Mã Ý, Chung Do và những
               người  khác  đều  tôn  sùng.  Bùi  Tùng  Chi  chú  dẫn  Điển  lược  nói:  Tuân  Úc

               “Nhún mình trọng kẻ sĩ, chỗ ngồi không trải nhiều chiếu, ở trong đài các,
               không tự tiện theo ý muốn riêng”. Tuân Úc có người anh em họ, năng lực
               kém cỏi nên mãi không được dùng. Thế rồi có người nói với Tuân Úc, các hạ
               quan tới thượng thư lệnh, chẳng nhẽ không thể cho anh ta chức nghị lang
               (điều  nghiên  viên)?  Tuân  Úc  cười  nói:  chức  nghị  lang  đó  không  phải  là
               không sắp xếp được, nhưng chức trách thượng thư lệnh là tuyển chọn nhân

               tài cho triều đình, cần phải chọn người hiền đức, tài giỏi. Nếu cứ làm theo túc
               hạ thì mọi người sẽ nhìn tôi ra sao đây?
                  Từ đó cho thấy không bao giờ Tuân Úc tham gia vào những việc như mưu
   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285