Page 281 - Phẩm Tam Quốc
P. 281

sát hoàng hậu, Tào Tháo cũng không để ông ta đi làm việc đó. Để làm những

               việc không chính đáng đó, Tào Tháo thiếu gì người, cần gì phải dựa vào thế
               của Tuân Úc? Và Tuân Úc lại là người không muốn thế! Đương nhiên, chúng
               ta cũng chưa biết Tuân Úc có tán thành việc Tào Tháo bài trừ người khác hay
               không, sử sách không ghi chép điều này, có thể không đến đoạn như vậy. Có
               điều Tuân Úc không hề nghĩ rằng (ngay cả Tào Tháo cũng không nghĩ tới)
               ngày nào đó mình sẽ trở thành người “khác cánh” trở thành đối tượng bài trừ
               của Tào Tháo. Vậy thì vì sao quan hệ giữa Tuân Úc và Tào Tháo lại đổ vỡ,

               cuối cùng Tuân Úc mắc tội gì với Tào Tháo?
                  Vì chính kiến hai người khác nhau.

                  Thực ra từ lâu hai người đã khác nhau về chính kiến. Kiến An năm thứ IX
               (Công nguyên năm 204), Tào Tháo đánh phá Nghiệp Thành, làm Ký châu
               mục, cả Ký châu vốn thuộc Viên Thiệu, nay đã mang họ Tào. Bấy giờ có
               người kiến nghị, nên phục hồi chế độ chín châu lúc trước, như vậy địa bàn

               Ký châu sẽ rất lớn. Theo chế độ chín châu thời cổ đại hai châu Bình, U, bốn
               quận Hà Nội, Hà Đông, Bằng Dực, Phù Phong của Tư châu đều thuộc về Ký
               châu. Nghe xong Tào Tháo thấy xúc động, còn Tuân Úc thì phản đối. Tuân
               Úc cho rằng làm vậy sẽ bất lợi cho Tào Tháo nên mới không bằng lòng. Theo
               Tam quốc chí, lúc đó Tuân Úc nói: trước đây minh công phá Viên Thượng,
               bắt Thẩm Phối, làm “chấn động trong nước”. Nếu nay lại gộp đất đai người

               khác vào Ký châu thì buộc họ phải nghĩ “họ sẽ không giữ được đất đai, được
               quân lính”, nhất định minh công sẽ dần dần thanh toán họ (trừ dần từng người
               một), từ đó họ sẽ quyết liều mình chống lại, minh công sẽ “khó mà lấy được
               thiên hạ”. Tào Tháo nghe có lý, nên đã quên luôn chuyện đó.

                  Có điều trong lời nói của Tuân Úc còn có ý khác nữa, là chủ trương “khôi
               phục lại kinh đô cũ”. Với chủ trương đó, Tào Tháo không tán thành, không
               phản đối và bấy giờ cũng chưa có điều kiện để thực hiện. Nhưng đến lúc có
               điều kiện để thực hiện thì Tào Tháo không chỉ không làm, ngược lại đã tiến
               hành kế hoạch gộp châu, quận. Tháng giêng năm Kiến An thứ XVIII (Công
               nguyên năm 213), gộp mười bốn châu thành chín châu. Tư châu (Tư Lệ) bị

               chia  làm  ba:  Hà  Đông,  Hà  Nội,  Phùng  Dực,  Phù  Phong  quy  về  Ký  châu;
               Hoằng Nông, Hà Nam quy về Dự châu; Kinh Triệu quy về Ung châu. Chúng
               ta đều biết, kinh đô của vương triều Đại Hán vốn ở Tư châu, Tràng An và
               Lạc Dương cũng ở đây. Tràng An thuộc Kinh Triệu, Lạc Dương thuộc Hà
               Nam. Tào Tháo chia ba Tư châu, cũng tức là đã xóa sổ “châu số” một của
               thiên hạ”, đã hủy diệt kinh đô của vương triều Đại Hán. Điều này là khác hẳn
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286