Page 440 - Phẩm Tam Quốc
P. 440

§42. BẤT LỰC, VỀ TRỜI

                  Công nguyên năm 263, vua tôi Lưu Thiền không đánh mà hàng. Đây là câu
               đố cuối cùng không có lời giải trong lịch sử Thục Hán. Quang Lộc đại phu

               Tiều Chu, có chức không quyền, là người có tác dụng quan trọng lúc đó. Vì
               sao Tiều Chu ra sức chủ trương đầu hàng Tào Ngụy? Vì sao Lưu Thiền phải
               nghe lời ông ta? Vì sao triều đình Thục Hán còn ít người muốn chống lại,
               nhiều người đã mất hết ý chí? Đằng sau việc Thục Hán nhanh chóng diệt
               vong có nguyên nhân chính trị, bối cảnh chính trị nào không?

                  Ở đây chúng ta nói về sự diệt vong của Thục Hán.
                  Thục Hán là nước đầu tiên diệt vong trong ba nước, nhiều nhà sử học cảm

               thấy khó nghĩ. Thứ nhất, các sử gia luôn thấy rằng, Thục Hán là nước có sự
               trị lý tốt nhất, vì sao lại diệt vong sớm nhất? Thứ hai, đất Thục “vững chắc vì
               hiểm trở” (lời Đặng Chi trong Tam quốc chí – Đặng Chi truyện) không đánh
               được người khác, chẳng nhẽ lại không giữ được? Thứ ba, từ lúc Tào Ngụy ra
               quân đến lúc Lưu Thiền đầu hàng, vẻn vẹn có hai tháng, vì sao Thục Hán mất
               nước nhanh như vậy? Mọi người lấy làm khó hiểu.

                  Có điều, khó vẫn chỉ là khó, suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ. Kết luận có được
               gồm bốn điều, Lưu Thiền hôn dung, Hoàng Hạo lộng quyền, Trần Chi loạn
               chính, Tiều Chu lụy nước. Tất cả đều có chứng cứ. Chúng ta đều biết, tháng

               tám niên hiệu Cảnh Nguyên thứ IV (Công nguyên năm 263, nửa năm đầu là
               Thục Hán Cảnh Diệu năm thứ VI, nửa năm sau là Thục Hán Viêm Hưng năm
               đầu), quân Ngụy xuất phát từ Lạc Dương, quyết định đánh Thục vào tháng
               năm. Theo Tam quốc chí – Khương Duy truyện, sau khi biết tin, Khương
               Duy dâng biểu lên Lưu Thiền, đề xuất biện pháp bố phòng (năm thứ VI, Duy
               dâng biểu lên Hậu chủ), mong Lưu Thiền nhanh chóng phái Trương Dực và
               Liêu Hoá ra giữ cửa Dương An và đầu cầu Âm Bình “đề phòng trước”. Nào
               ngờ lúc này Lưu Thiền chỉ nghe Hoàng Hạo. Hoàng Hạo lại tin lời thầy mo.

               Thầy mo cho hay quân thù sẽ không tới. Hoàng Hạo tin theo và để Lưu Thiền
               huỷ tờ công văn đó, kết quả là văn võ cả triều không hay biết đại hoạ sắp tới
               gần (quần thần không biết). Thế là Lưu Thiền hôn dung, Hoàng Hạo lộng
               quyền!

                  Hoàng Hạo là ai vậy? Là hoạn quan Lưu Thiền tin tưởng. Mọi người đều
               biết, một trong những nguyên nhân khiến Đông Hán diệt vong là hoạn quan
               can dự triều chính. Một bài học không dễ gì quên được. Vì vậy, lúc sinh thời
               Gia Cát Lượng luôn để Đổng Doãn, con của Đổng Hoà, là “Tổng quản Đại
   435   436   437   438   439   440   441   442   443   444   445