Page 468 - Phẩm Tam Quốc
P. 468

vùng thượng du.

                  Dù vậy, Tôn Quyền vẫn giữ kín, xưa nay chưa từng chủ động nói rõ suy
               nghĩ của mình với người khác. Trong quá trình tìm quyết sách, Tôn Quyền
               luôn hỏi ý kiến mọi người. Lỗ Túc nói, Tôn Quyền vẫn muốn nghe Gia Cát
               Lượng nói. Gia Cát Lượng nói rồi, Tôn Quyền vẫn muốn nghe Chu Du nói.

               Mọi người có cảm giác như, Tôn Quyền đều nghe ý kiến mọi người. Tôn
               Quyền có đầy đủ tố chất một lãnh tụ. Tôn Quyền biết rất rõ, muốn có một
               quyết sách lớn, phải có sự bàn bạc kỹ lưỡng, phải có sự ủng hộ kiên quyết.
               Nói tới chủ chiến, tốt nhất là nghe ý kiến của phái chủ chiến (Lỗ Túc, Chu
               Du); nói tới liên minh, tốt nhất phải xem người chủ trương liên minh nói gì
               (Gia Cát Lượng). Có người bất đồng ý kiến (Trương Chiêu), không sao, đây

               đúng là lúc xem lại thái độ chính trị và lập trường chính trị của cá nhân người
               đó. Thời gian có kéo dài ra cũng không sao, Tôn Quyền biết nhẫn nhịn. Tôn
               Quyền hiểu rõ, chỉ có nhẫn nhịn mới có quyết sách đúng đắn, mới có thể
               khắc địch, thắng lợi.

                  Tôn Quyền nhẫn nhịn, thay đổi sắc mặt. Trong đời mình, không biết bao
               nhiêu lần Tôn Quyền đã trở mặt, Tôn Quyền và Lưu Biểu có thù đời đời,
               nhung khi Lưu Biểu mất, Tôn Quyền cử Lỗ Túc đến viếng; Tôn Quyền và
               Lưu Bị là bạn liên minh, nhưng khi Quan Vũ đánh Tương Phàn, Tôn Quyền
               đã chọc dao ở sau lưng. Tôn Quyền liên Lưu rồi phản Lưu, hàng Tào rồi lại

               bội Tào, cho mượn Kinh châu rồi đoạt Kinh châu, thờ Tào rồi lại chửi Tào.
               Trước trận chiến Xích Bích, Tào Tháo khí thế dũng mãnh, Tôn Quyền chống
               lại; sau trận chiến Xích Bích, Tào Tháo thế công đã giảm, Tôn Quyền đầu
               hàng. Quan Vũ uy trấn Hoa Hạ, Tôn Quyền lén đánh; lúc Lưu Bị đại bại ở Di
               Lăng, Tôn Quyền xin hoà. Tôn Quyền giống như nhân vật trong truyện Cổ
               Long, vào lúc không thể bàn bạc được ở góc độ bế tắc, Tôn Quyền lại có
               chiêu có thể bàn bạc được, Tôn Quyền đánh cho Tào, Lưu đầu hôn mắt hoa,

               không biết phải làm gì nữa!
                  Xem ra Tôn Quyền là nhà chính trị thiên tài, bởi đã hiểu thế nào là chính
               trị. Thế nào là chính trị? Chính trị kỳ thực là quan hệ và có ba loại quan hệ

               chính trị: địch, ta và bạn. Ai là địch? Tào Ngụy (bao gồm Tào Tháo, Tào Phi,
               Tào Duệ). Ai là bạn? Lưu Bị là bạn. Nhưng “địch” là Tào Ngụy, luôn không
               nên đắc tội; còn “bạn” là Lưu Bị, lại luôn có thể trở mặt, không nhận. Vì vậy
               còn phải điều chỉnh sách lược, hóa địch thành bạn, hoặc anh trở mặt, tôi cũng
               trở mặt. Sau trận chiến Xích Bích, Tôn Quyền đánh Tào Tháo, đánh cả với
               Lưu Bị; và hoà với Lưu Bị cũng hoà cả với Tào Tháo. Coi đó là ngón nghề
   463   464   465   466   467   468   469   470   471   472   473