Page 469 - Phẩm Tam Quốc
P. 469

được Tôn Quyền dẫn rất khéo. Như tháng bảy năm Hoàng Sơ thứ II (Công

               nguyên năm 221), Lưu Bị đến đánh, Tôn Quyền liền xưng thần với Tào Phi.
               Tháng sáu năm sau (Công nguyên năm 222), Tôn Quyền đánh bại Lưu Bị, đã
               trở mặt luôn. Chừng đến tháng Chín, Tào Phi sai Tào Tu, Tào Nhân, Tào
               Thực chia quân làm ba đường đánh tới, Tôn Quyền liền quay lại xin hoà với
               Lưu Bị, mặc dù lúc này Lưu Bị đang là bại tướng dưới trướng. Rõ ràng đây
               không phải là phản phúc vô thường mà là cung cách của người hay bị đánh,
               biết phải làm gì để từ trong kẽ hở đó có thể sinh tồn và phát triển.

                  Có người, đã biết điều đó, như Lưu Hoa, Lưu Hoa cho rằng không nên tin
               việc Tôn Quyền xưng thần. Theo Tam quốc chí – Lưu Hoa truyện, Lưu Hoa
               nói với Tào Phi, người Ngô ở xa, ngoài Trường Giang và Hán Thuỷ (xa xôi

               bên ngoài Giang và Hán), từ lâu đã không có ý thần phục (không có bụng
               thần phục từ lâu), sao bỗng dưng chạy đến biểu lộ sự trung thành? Nhất định
               vì “ngoại bức trong loạn” mới đến làm chúng ta dao động. Trên thực tế, Tôn
               Quyền đâu chỉ làm dao động một lần? Trước đây đã thường làm dao động.
               Phía Đông Ngô không chỉ có Tôn Quyền biết làm dao động? Nhiều người
               khác cũng biết. Lúc Quan Vũ đánh Tương, Phàn, Lã Mông và Lục Tốn đã
               làm cho Quan Vũ dao động đấy thôi? Đó là cái gì? Như lời của Bùi Tùng Chi

               trong chú dẫn Phó tử, đó là “cái lợi của nước nhỏ”. Nhược tiểu, không nên
               cứng  quá,  phải  có  biện  pháp,  phải  biết  uốn  mình  cầu  toàn,  thậm  chí  phải
               quanh co để cứu nước.

                  Làm được như vậy không phải dễ, không chỉ phải nhẫn nhịn, biết trở mặt,
               còn phải biết cong lưng uốn gối. Tôn Quyền làm được điều này. Cứ như việc
               nhận sách phong của Tào Phi, thực không đơn giản. Trước đây, cùng đứng
               cùng ngôi, bây giờ phải cúi đầu xưng thần, một sự thay đổi lớn? Trước đây
               chỉ mặt mắng chửi người ta là “giặc Hán”, lúc này lại uốn gối gọi người ta là
               “hoàng thượng” liệu có làm được như vậy không? Trước đây luôn miệng là

               “hết sức phò tá nhà Hán”, bây giờ đến làm “Ngụy thần”, biết giải thích sao
               đây? Vì vậy có nhiều người ở Giang Đông không đồng tình. Tôn Thịnh cũng
               nói, nếu theo “lời bàn của quần thần” thì cả đời xưng là “Hán tướng”, không
               xưng là “Ngụy thần”, há chẳng phải “đạo nghĩa hợp tình, mà đức nhân cảm
               hoá trăm đời sao?” Tôn Thịnh còn nói, giữ nghĩa thì không nhục, đến như Bá
               Di, Thúc Tề, Lỗ Trọng Liên còn chịu được hai chữ “thất phu”, đàng này chỉ

               là “vua một nước” trong “thiên hạ chia ba” sao không làm được?
                  Đó  là  lời  nói  trong  sách  vở.  Làm  người  cũng  nên  như  Bá  Di,  Thúc  Tề
               “không ăn gạo nhà Chu” hoặc Lỗ Trọng Liên “vì nghĩa không chịu tôn xưng
   464   465   466   467   468   469   470   471   472   473   474