Page 478 - Phẩm Tam Quốc
P. 478
gặp gỡ như vậy thì ngang như Trương Nghi, Tô Tần, Lệ Thực sống lại, Chu
Du còn sờ vai Tưởng Cán, cười hì hì từ chối Tưởng Cán (sờ vào vai, cắt lời
nói), huống chi là túc hạ? Tưởng Cán biết là không lay chuyển được Chu Du,
nên chỉ vui vẻ mà không nói gì cả (chi cười và không nói). Sau khi trở về,
Tưởng Cán nói với Tào Tháo, Chu Du là người khoan dung đại lượng, phẩm
hạnh cao thượng (nhã lượng rất cao), không hề li gián bằng mấy lời hoa mỹ,
giảo hoạt (không thể li gián bằng lời), cho qua việc này.
Đương nhiên, Chu Du “nhã lượng rất cao”, nhưng Tôn Quyền đã biểu hiện
“tình như cốt nhục”. Rõ ràng, không phải mọi người đều có cảm nhận của
Chu Du. Chẳng phải là trong một gia đình, một gia tộc cũng luôn có sự thân
sơ, xa cách hay sao? Lúc này ở Tôn Quyền đã hình thành phong cách dùng
người như vậy, cũng là chuyện thường, bởi vì chính quyền Đông Ngô của
Tôn Quyền vốn là một “công ty gia tộc”. Tôn Quyền, từ bé đã lăn lộn trong
“công ty” đó, cùng với số tướng lĩnh Hoài Tứ vào sinh ra tử, kết nối tình hữu
nghị sâu sắc rất tự nhiên. Huống chi tập đoàn Tôn thị khi đó cũng chỉ là một
đội ngũ, không phải vương triều, không có gì là phức tạp, nhiều vẻ. (Chu Du
truyện nói lúc Tôn Quyền thay thế “chủ tướng, tân khách cùng làm lễ đơn
giản”) thân như người nhà, không có gì là lạ. Lúc đọc Tam quốc chí, chúng ta
luôn phát hiện thấy Tôn Quyền thường uống rượu vui vẻ với quần thần, có
thể đó là tình hình lúc sáng nghiệp còn rơi rớt lại.
Điều khó thấy là Tôn Quyền lại có thể đưa tình cảm vào trong lĩnh vực
chính trị. Ví dụ sau đây nói rõ điều đó. Theo Tam quốc chí – Chu Thái
truyện, vào năm Kiến An thứ XVIII (Công nguyên năm 213), Tào Tháo lui
quân về Nhu Tu khẩu. Tôn Quyền nhiệm mệnh Chu Thái, một người xuất
thân bần tiện là Bình Lỗ tướng quân ra trấn giữ vùng đó, Chu Nhiên và Từ
Thịnh là phó. Tôn Quyền biết là Chu Nhiên và Từ Thịnh không phục, nên
mới mượn cớ đi tuần sát, yến tiệc với chư tướng. Tôn Quyền lần lượt rót rượu
cho từng người. Lúc đến trước mặt Chu Thái, Tôn Quyền bảo Chu Thái cỏi
áo ra, mọi người không hiểu, giương mắt nhìn. Thì ra trên người Chu Thái
đầy những vết thương, không còn chỗ nào lành lặn. Tôn Quyền chỉ tay vào
từng vết thương và hỏi lý do. Chu Thái lần lượt trả lời từng bị thương ở
những chiến trường nào. Theo chú dẫn Giang Biểu truyện của Bùi Tùng Chi,
lúc đó Tôn Quyền đã khóc. Tôn Quyền ôm Chu Thái, miệng gọi tên cúng
cơm, Ấu Bình ơi Ấu Bình, ngươi liều mạng chiến đầu vì anh em cô! Sao cô
lại không thể coi ngươi như anh em thân thiết (sao cô lại không đãi khanh
như tình cốt nhục), sao lại không thể giao ngươi trọng trách (uỷ khanh nắm
trọng quyền binh mã)? Cứ yên tâm, đừng vì xuất thân nghèo hèn mà e ngại